Là tình cảm của một đứa trẻ con.
Không phải lẽ tự nhiên mà người ta vẫn hay ví trẻ con là viên ngọc quý, là bởi vì suy nghĩ của trẻ con cũng trong trẻo, sáng bóng như viên ngọc vậy. Mỗi khi nhìn vào bọn trẻ, nhìn cách chúng nó chơi, nghe cách chúng nó trò chuyện, ta cảm giác được sự thuần khiết và sự phản chiếu lại bản thân ta trong đứa trẻ.
Trong hình ảnh lũ trẻ, ta nhớ lại bản thân mình trước kia, cũng vui chơi nô đùa không lo lắng, ta có thể nghĩ gì nói đó, thắc mắc gì đều có thể hỏi những người xung quanh, thậm chí, ta chẳng thèm đợi câu trả lời, và quên bén luôn điều mình vừa nghĩ ngợi. Là một đứa trẻ, ta được tất cả mọi người yêu thương, hỏi han, họ chẳng hề bận tâm hay yêu cầu gì từ mình, miễn bạn là một đứa trẻ, bạn sẽ được yêu thương một cách vô điều kiện. Mà cho dù không như vậy thì những đứa trẻ cũng chẳng mảy may quan tâm nghĩ ngợi gì nhiều về điều đó, chúng nhìn nhận thế giới theo một cách rất riêng, chúng thấy hứng thú với mọi thứ, vì tất cả mọi thứ với nó đều mới mẻ.
Một mặt khác, lũ nhỏ cũng vô tư phản chiếu lại tất cả những tình cảm mà chúng ta, những người lớn dành cho nó. Mặc dù nhìn nhận mọi thứ một cách rất đơn giản, chúng cũng biết yêu, biết ghét. Ta đối xử với chúng như thế nào thì chúng nó cũng dành tình cảm cho chúng ta như vậy, ta làm chúng vui, chúng sẽ cho ta những nụ cười, ta chăm sóc chúng, chúng cũng sẽ quan tâm đến ta. Miễn là bạn cố gắng trao đi tình cảm của bạn dành cho chúng, và rồi bạn cũng sẽ nhận lại đúng thứ đó.
Sở dĩ mình viết bài này là muốn kể một mẩu chuyện thôi. Dạo Tết, hồi mình còn bị chầm kẻm đeo bám (muốn biết mình chầm kẻm như nào thì xem thử mấy bài viết trước đi hehe), hôm lũ nhỏ (2 nhỏ trong hình đó, cháu ruột mình đó, 1 đứa 4 tuổi 1 đứa 6 tuổi) về nội chơi, mình thì cũng về được vài hôm rồi, chúng nó vừa tới nơi, chưa thấy người là đã nghe thấy tiếng rồi. Thằng lớn cũng chẳng biết mình về rồi đâu, từ ngoài sân chạy thẳng xuống nhà dưới tìm bà nội, bất giác đi ngang thấy phòng mình sáng đèn, nó đứng hình mất 3 giây rồi la lên: “Ủa, chú Liu nè”. Nó hét lên câu đó vài lần nữa với thằng nhỏ, rồi chạy lại ôm mình, thằng nhỏ nghe thấy cũng chạy tới, ngó vô phòng, rồi cũng nhào vô người mình luôn. Cả năm mình về có vài lần thôi, mỗi lần ở chơi với tụi nhỏ cũng chẳng bao lâu, vậy mà tụi nhỏ vẫn nhớ, vẫn còn thương mình đến vậy, khoảng khắc đó mình thoáng thấy như mình chẳng hề xứng đáng nhận được điều đó vậy, nhưng mà vui lắm. Ngồi chơi với tụi nhỏ 1 lát thì thằng lớn hỏi mình “chú Liu có mua đồ chơi gì cho Mon hong” làm chạnh lòng ghê gớm (do lần đây về chơi hổng có mua gì cho nó hết đó)
Thế là tới hồi chuẩn bị cuốn gói ra đi, tình cờ 1 đêm cô đơn lạc lối, mình lang thang vào một nhà sách thuở nhỏ vẫn hay lui tới, ai ở Nha Trang sẽ biết đó là nhà sách Hải Quân. dù đã chuyển qua địa điểm mới nhưng bước vào, những kỉ niệm cũ vẫn ùa về, không khí nhà sách vẫn vậy, vẫn những đứa nhỏ như mình hay lui tới, vẫn bầu không khí có chút cũ nhưng ngập tràng những mặt hàng, dù cho không được khang trang như những hệ thống nhà sách lớn. À trở lại với câu chuyện, mình dạo nhà sách một vòng rồi quyết định sẽ mua cho mình một cuốn sách và mua cho 2 đứa nhỏ 2 món đồ chơi giống nhau. Sao không mua mỗi đứa 1 món hả, lý do là vì món nào đẹp hơn sẽ bị 2 đứa giành lộn và món còn lại sẽ bị chôn vùi vào quên lãng.
Hôm sau thì 2 đứa lại về nội chơi lúc mình đang làm việc,nên mình chỉ chạy qua thả cái món đồ chơi trước mặt 2 đứa rồi quay trở lại bàn thôi. Nhưng vẫn kịp nghe 2 đứa réo lên “chú Liu mua đồ chơi nè”, nghe được câu đó thực sự đã mát lòng mát dạ lắm rồi, mà ai ngờ, thằng lớn chạy qua trước cửa phòng nhìn mình một lát rồi bất giác nhào vào ôm mình “cám ơn chú Liu”. Đứng hình luôn, vì mình chẳng nghĩ mình lại được một đứa nhỏ đối xử với mình như vậy. Cảm xúc lúc đó lạ lắm, vừa vui vừa bồi hồi, chắc đời này cũng chẳng trải qua lần 2, vì mấy đứa nhỏ sẽ lớn nhanh thôi, nhưng mà chắn chắn là không thể nào quên được rồi, nhất là sau khi mỗi lần đọc lại bài này thì sẽ nhớ lại cảm giác đó ra sao thôi.
Cho nên đúng là, tình cảm của lũ nhỏ thật đơn thuần và dễ cảm nhận.
Tái bút: Đôi khi ước tình yêu người lớn cũng như vậy, để biết người người nào đối với mình là thật lòng.