Tình cờ lướt web đọc được vài dòng tâm sự của một người, mình chợt nhớ ra mình đã từng thích viết lách như thế nào, đã từng muốn viết lại tất cả mọi tâm sự, mọi cảm xúc như thế nào. Cũng đã lâu mình không còn viết bài nữa (hoặc ít nhất là không đăng bài, vì vẫn còn nhiều bài nháp chẳng bận viết xong). Mình tự hỏi liệu dạo này cảm xúc của mình ra sao, tại sao lại không thể mỗi tối ngồi suy tư, viết lách như trước, và rồi mình phát hiện, dường như mình đang sợ…
Kể từ lúc đó, mình đã sợ rất nhiều việc đối mặt với những cảm xúc thật, mình đã luôn cố gắng vui vẻ, cố gắng làm nhiều việc hơn chỉ để quên đi rằng mình đang có một nỗi buồn rất lớn. Trải qua việc đó phải buồn, tất nhiên rồi, nhưng sẽ chẳng ai muốn chìm đắm trong nỗi buồn đó lâu hơn phút nào cả, cuộc sống này ngắn ngủi, chẳng đáng để buồn lâu. Rồi cứ thế, mình giả bộ quên đi việc đó, xem như nó chưa từng tồn lại, nhưng rồi lại chẳng thể nào ngăn được những ký ức chợt xuất hiện trong đầu, hay là cả trong những giấc mơ. Và mỗi khi nó ùa về, mình chẳng thể làm gì để xóa bỏ thực tại đó cả, nó đã diễn ra, và đúng như vậy, mình chẳng thể nào quay lại và làm khác đi.
Mình biết việc cố gắng lờ đi sẽ chẳng giải quyết được việc gì cả, chỉ làm cho mọi thứ kéo dài lâu hơn thôi, dù đã biết là phải một lần đối mặt với nỗi buồn đó thì mới có thể vượt qua, mới có thể suy nghĩ thông suốt được. Nhưng mình đã lo sợ, sợ cuộc sống tươi đẹp của mình lại trải lên một màu đen u ám một lần nữa như trước kia, mình đã nói, cuộc sống này ngắn ngủi, liệu có đáng dành thời gian để buồn? Nghĩ vậy, thực ra cố gắng lờ đi cũng tốt, mình có thể vui vẻ sống tiếp.
Mình luôn tin rằng, mọi việc trên đời xảy ra đều có lý do của nó, và việc này cũng vậy. Luôn có cách giải thích cho một việc nào đó, dù tốt hay xấu, chỉ là ta chưa đạt tới thời điểm có thể hiểu rõ và nhìn thấu mọi việc mà thôi. Dù hiện tại vẫn đang lạc trong suy nghĩ “nên buồn, hay là không nên buồn” thì hiện tại, có thể viết được ra những dòng này, mình đã phần nào xác định được cảm xúc hiện tại của mình rồi.
Dù sao thì, ngoài việc đó ra, mọi thứ vẫn rất tuyệt, hương gió thoảng mùa xuân vẫn ngào ngạt mỗi buổi sáng đi làm, những người xung quanh vẫn luôn vui vẻ và tốt bụng với mình, cha mẹ người thân vẫn tự hào đặt niềm tin vào mình, và trong thời điểm mà mình cô đơn nhất, lại xuất hiện một hình bóng người con gái để mình nhớ về, để hi vọng, và đặt niềm tin vào một tình yêu mới.
Mình biết rõ đây không phải là một sự cố gắng xoa dịu những mất mát mà mình đã trải qua, không việc gì phải làm vậy cả. Mình đã cảm nhận được những rung động đầu tiên, cái cảm giác mà đi trên đường chỉ nghĩ về một người, về tới nhà lại nhớ nhung người đó, mình đã trải qua đủ nhiều lần để biết, đó lại là một tình yêu nữa. Nhưng dù sao, giờ cũng chẳng phải lúc phù hợp lắm để bắt đầu một tình yêu mới, mình vẫn sẽ chỉ giữ tình yêu này trong lòng, nuôi hi vọng từng ngày, để mọi thứ tự nhiên, và tới một lúc nào đó, mình lại có thể bày tỏ tình cảm của mình cho người con gái mình thích. Nhưng nó sẽ không như cách mình từng làm, không vội vã, không nhỏ nhen và không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Yêu thôi mà, có gì đâu!