Tôi nặng nề kéo tấm cửa sắt hoen gỉ ra, đây là lần đầu tiên nó được mở ra kể từ 7 ngày trước, khi chuyện này bắt đầu. Tôi không còn đứng vững được nữa, một phần vì những cơn gió tạt vào, một phần vì cái lạnh thấu xương khiến người tôi run lẩy bẩy. Tôi để cửa mở, và bắt đầu men theo con hẻm nhỏ trước nhà, bắt đầu một chuyến đi mà tôi không thể biết được những gì sẽ xảy ra phía trước…
Ngày 28/10/2020, 2 giờ chiều
Tôi đeo trên người một chiếc cặp đeo chéo nhỏ, chỉ vội bỏ vào cái điện thoại, 2 gói mì và vài món đồ ăn linh tinh, kèm theo vài tờ giấy note vài kiến thức linh tinh về vài kĩ năng sinh tồn trên reddit mà tôi đọc trước khi điện thoại hết pin, được bọc kĩ trong bao nilon để khỏi ướt. Nép sát vào tường, tôi lết đi từng bước để ra khỏi con hẻm, mưa dông vẫn thổi quần quật từng đợt vào người tôi khiến hai mắt cay xè, hai tai thì vẫn ù ù do tiếng gió.
Tôi níu lấy cánh cổng, bước ra con khỏi con hẻm trước nhà và ngó nghiêng xung quanh, xung quanh toàn là cây cối và vật liệu đổ nát, chúng đều đang đứng ngồi không yên trước cơn bão lạ thường, tôi hiểu là mình nên cẩn trọng vì gió lốc có thể khiến chúng trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Tôi cũng dè chừng trước những trụ điện và đường dây bị đổ, dù trong nhà cúp điện nhưng tôi không chắc những thứ đó có điện và có thể giết tôi ngay lập tức hay không.
Chui vào góc kín của một ngôi nhà gần đó, tôi ngồi xuống, thở phì phò, tôi vừa lết đi được mới hơn chục mét, mà cảm giác như nửa ngày trôi qua. Một phần vì lực gió quá mạnh, tới nỗi tôi phải gồng người bước đi từng bước, mặt khác áp suất thấp của không khí khiến tôi khó hô hấp hơn, đường ngập nước, bộ áo cũng bị rách vài chỗ, tay chân thì run lẩy bẩy không ngừng.
Ngồi nghỉ một lúc, tôi lại đi tiếp, trên đường đi tôi đã thử ngó qua và gọi thử những nhà xung quanh, tìm kiếm ai đó nhưng không thấy tín hiệu nào. Mọi nhà đều có khóa và phủ rèm, chứng tỏ mọi người đều đã đi từ trước, và đã có sự chuẩn bị cho chuyện này, tôi phỏng đoán như vậy. Nhưng đó có thể là tín hiệu tốt, khi tôi biết rằng mọi người có thể đã được di tản đi đến nơi an toàn, và tôi có thể tìm được manh mối hay sự trợ giúp nào đó khi đến đường lớn, hoặc BigC.
Trong lòng tôi bỗng thấy hứng khởi, dù mới bắt đầu thôi (chính xác là tôi đã đi được chừng 20 mét trong mệt nhọc) và cuộc hành trình này tôi sẽ phải đi một mình rất xa và gặp nhiều trắc trở nữa nhưng cũng đã có chút hi vọng dấy lên rồi, tôi nhìn về phía xa bầu trời và nghĩ…