Dòng hồi ức #2: Trường tiểu học
Tôi sợ mỗi một ngày tôi còn chưa viết tiếp được series này những ký ức đẹp đẽ mà tôi có sẽ ngày càng mai một, vì vậy, hôm nay một ngày đẹp trời, tôi quyết định ngẫm nghĩ về...
Viết linh tinh
Tôi sợ mỗi một ngày tôi còn chưa viết tiếp được series này những ký ức đẹp đẽ mà tôi có sẽ ngày càng mai một, vì vậy, hôm nay một ngày đẹp trời, tôi quyết định ngẫm nghĩ về...
Tình yêu thường được mô tả với những mỹ từ đẹp nhất, quyến rũ nhất, và khiến người ta ham muốn nhất. Nhưng cũng có những trường hợp ngược lại, tình yêu mang đến cho bạn đau khổ, bất hạnh...
Tình yêu đôi khi đến như một giấc mơ rồi rời đi như một cơn ác mộng. Và dù bạn có sẵn sàng hay chưa thì nó cũng sẽ đến, vào những đêm không ngờ nhất.
Lưu triết lý
Không phải người yêu nghệ thuật gì đâu, chỉ là một ngày thứ 7 rảnh rỗi, tâm hồn này nghĩ về những tác phẩm đã để lại dấu ấn cảm xúc và rồi sợ một ngày nào đó sẽ quên...
Khoảng khắc anh nhận ra anh thích em, không phải vì em xinh đẹp, cũng không phải vì em tài giỏi, chỉ là hôm đó trời nắng đẹp, em lại mặc chiếc áo sơ mi màu anh thích.
Sáng thứ 7 (11/02/2023) TMA DSC đã tổ chức một buổi ngoại khóa với mục tiêu dọn sạch rác trên bãi biển Quy Hòa đồng thời tạo cơ hội cho tất cả các thành viên bao gồm nhân viên và...
Trong hình ảnh lũ trẻ, ta nhớ lại bản thân mình trước kia, cũng vui chơi nô đùa không lo lắng, ta có thể nghĩ gì nói đó, thắc mắc gì đều có thể hỏi những người xung quanh, thậm chí, ta chẳng thèm đợi câu trả lời, và quên bén luôn điều mình vừa nghĩ ngợi.
Sao nhỉ, đáng lẽ h này mình nên đi ngủ zà cảm thấy áp lực với ngày mai rồi, nhưng mà thèm viết quá, nên nhất định phải viết cho xong mới ngủ được, mặt dù nằm xuống thì cũng có cả tấn suy nghĩ đập vô mặt chứ cũng chưa ngủ liền được đâu.
Blog này là một chỗ dựa tinh thần của mình mỗi khi cảm thấy bức bối và muốn chia sẻ gì đó nhưng không biết nói với ai. Hi vọng 1 năm mới mình viết được nhiều bài hơn, chia sẻ nhiều kiến thức hơn. Chúc tất cả mọi người đã từng ghé thăm Blog của Lưu một năm mới hạnh phúc bình an. Chúc Lưu 26 tuổi sẽ thật hạnh phúc.
Đến một độ tuổi nào đó, người ta chẳng thể làm gì khác hơn ngoài sự im lặng. Buồn bã cũng im lặng, hân hoan cũng im lặng. Thỉnh thoảng, chỉ muốn ngồi ở một góc quán quen, thấy khổ hạnh nào rồi cũng nhẹ nhàng như mây trời. Cuộc đời cứ thế mà biên niên cô đơn. – Blog của Lưu