Chưa phân loại · 02/11/2020 2

Tự truyện: Mọi người đâu cả rồi (P1)

Bên ngoài vẫn là một màu đen, từng cơn gió gầm thét âm thanh chết chóc, vẫn chưa thể ra ngoài sau 1 tuần bị cô lập. Hệ thống điện đã ngừng hoạt động, tôi vẫn đang cố gắng liên lạc với thế giới bên ngoài bằng chút pin điện thoại ít ỏi còn lại nhưng không có chút hồi đáp. Lương thực sẽ hết trong 2 ngày nữa, tôi buộc phải chuẩn bị hành trang để đi tìm nguồn thức ăn cũng như tìm thấy ai đó sống sót ngoài kia

Nhật ký sau tận thế, ngày thứ nhất.

Đặt gói mì tôm đang cắn dở xuống đất, tôi bắt đầu suy nghĩ làm sao mình có thể đi được ra ngoài kia khi mà cơn bão vẫn còn dữ dội như vậy. Chuyến đi này sẽ cần đủ lương thực để cho dù không tìm thấy được nguồn lương thực mới, tôi vẫn sẽ đủ thức ăn để sống sót trong khi tìm kiếm phương án khác. Nhưng trong nhà không còn nhiều thức ăn, tôi buộc phải bắt đầu chuyến đi này càng sớm càng tốt.

Điện thoại còn 10% pin! Tất cả mọi người dường như biến mất, ngoài thực tại lẫn trên internet. Những tin tức những bài đăng facebook đều là từ 7 ngày trước, cảnh báo người dân ở yên trong nhà vì hiện tượng thời tiết bất thường, tôi không thể tìm thấy dấu hiệu của bất kì ai dù cho facebook họ vẫn hiện online, nhữung video live stream vẫn chiếu nhưng không một bóng người. Ngoài trời đang là 5 độ C, 7h45 sáng 28/10/2020 đó là thông tin hữu ích duy nhất có trên điện thoại tôi lúc này.

Request] Remove the annoying pop ups when the battery is at 20% & 10% :  jailbreak

Tôi bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi của mình. Quan trọng nhất: đia điểm, tôi sẽ cần một nơi có khả năng có nhiều người, có lương thực, và có điện. Siêu thị, chính là nó! Chút pin điện thoại cuối cùng, tôi kịp mở google map và đánh dấu lại một số cửa hàng tiện lợi và siêu thị trên bản đồ. Đích đến cuối cùng của tôi sẽ là BigC, trường hợp xấu nhất, nếu hiện tượng thời tiết tận thế này vẫn còn tiếp diễn, BigC sẽ là nơi tôi có thể ổn định cuộc sống về lâu vài với nguồn lương thực rất lớn, và ở đó còn có thể có nhiều người khác nữa. Hơn nữa, trên đường đi sẽ có nhiều điểm dừng chân là các tiệm tạp hóa, đồ nghề điện tử, cửa hàng tiện lợi, đây sẽ là những nơi tôi có thể thu nhặt vài thứ cần thiết…

Tình hình bên ngoài không có gì mới mẻ nhưng quả thật vô cùng đáng sợ, 7 ngày qua tôi đều lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài và hi vọng nhìn thấy ai đó qua cửa sổ nhưng đều vô vọng, hàng xóm cũng không còn một ai, tôi đoán có lẽ họ đã di tản từ sớm, hoặc xảy ra chuyện ở bên ngoài rồi. Ngoài kia là một bầu trời u ám, gió lốc gầm thét dữ dội, khắp nơi chỉ toàn là đổ nát, mưa thì đã kéo dài nhiều ngày nay chưa dứt. Để đi ra ngoài đó, những thứ tôi đối mặt sẽ là gió, sấm, mưa nặng hạt và cái lạnh đến nổi gai ốc, tôi buộc phải chuẩn bị một vài thứ để cơ thể khô ráo và chống chịu được cái lạnh từ những cơn mưa bão nhưng phải gọn gàng hết cỡ để không bị gió cản lại khi đi.

Storm Through a Window. a Stock Footage Video (100% Royalty-free) 8635591 |  Shutterstock

Tôi bắt đầu lục lọi đống đồ cũ và tìm thấy một chiếc áo len lúc trước tôi hay mặc, kèm theo vài món trang bị hữu ích để giữ ấm cơ thể. Tôi tìm tất cả áo mưa trong nhà và chọn một chiếc vừa dày vừa nhẹ, rồi cắt ra chắp vá thành một cái áo vừa vặn với tôi, rồi quấn băng keo quanh người, tôi cũng làm một chiếc quần tương tự, nhưng không mặc quần dài bên trong để giảm trọng lượng cơ thể. Phần đầu là phần quan trọng nhất, tôi kỹ lưỡng đội chiếc mũ len và bọc chặt cái mũ áo mưa bên ngoài, dán băng keo thật chặt để nước không lọt vào, kỹ càng nhét thêm ít bông gòn vào trong mũ để giữ ấm.

Tôi nghĩ sẽ phải mất ít nhất thêm nửa ngày để xuất phát, nhưng hiện tại, tôi đã trong tâm thế sẵn sàng!