Một cơn bão đang chuẩn bị tiến vào từ biển Đông, dự báo thiên tai cấp thảm họa. Nơi này vốn luôn phải đối mặt với nhiều cơn bão vào mùa này hàng năm, nhưng thảm họa ư? Các phương tiện truyền thông cảnh báo tất cả mọi người không được ra khỏi khu vực mình đang ở và tìm một nơi trú ẩn chắc chắn cùng lương thực trong 3 ngày tiếp theo.
7 ngày trước
Sáng hôm đó thức dậy, cũng khá thảnh thơi vì chẳng phải đi làm như mọi hôm, tôi nằm uể oải lướt facebook trên giường, cũng chẳng có gì xem vì ngoài kia đang sốt vó vì bão. Tôi gọi một cuộc điện thoại về nhà hỏi thăm, không ai bắt máy, trong lòng có chút lo lo. Rầmmmm!!! Một tiếng động lớn ở dưới nhà, tôi hoang mang chạy xuống xem thử. Cừa nhà mở toang, gió lùa vào như muốn quật ngã tôi, dưới nhà là một đống hổ đốn, tôi cố gắng lết xuống dưới, nặng nhọc kéo khung cửa sắt lại. Tôi bất giác nhận ra, mọi người đâu cả rồi? Cửa nhà không đóng, trên lầu không có một ai…
Tôi vội vã chạy lên lầu, ngó qua cửa sổ, giật hoảng hồn, lần đầu tiên tôi thấy một cơn lốc xoáy, mà còn ở ngay bên ngoài cửa sổ nhà tôi, cách chừng hơn chục mét, nó đi lướt qua, cuốn theo hàng tá cây cối, đồ vật trên đường đi. Tôi vội ôm điện thoại chạy ngay ra phía ra cửa sổ, ngồi định thần.
Không ngờ thiên tai cấp thảm họa là như vậy, tôi nghĩ trong đầu, tôi vốn nghĩ nó chỉ là cơn bão mạnh thôi. Nhưng thắc mắc hơn nữa, tại sao không còn ai trong nhà. Tôi mở facebook, tìm kiếm vài người để liên lạc, thử gọi đến vài số người quen nhưng không tìm thấy phản hồi nào cả. Trên internet cũng chỉ có vài thông tin tai nạn liên quan đến cơn bão, không có gì đặc biệt.
Rột rột rột… Bụng kêu một tiếng dài, tôi loay hoay bước xuống lầu, lục tìm đồ ăn trong đống đồ linh tinh tôi mới mua hôm trước bão. Không ngờ thói quen tích trữ đồ ăn của tôi lại hữu ích trong tình huống ngay lúc này. Tôi cầm bì bánh tráng nhai vội, lảo đảo xem xét xung quanh nhà, quả thật không còn một ai.
Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, trong khi ngoài kia bầu trời tối đen như mực, gió lốc càng ngày càng hung dữ ầm ĩ, như muốn nuốt chửng tôi cùng với căn nhà….