Sao nhỉ, đáng lẽ h này mình nên đi ngủ zà cảm thấy áp lực với ngày mai rồi, nhưng mà thèm viết quá, nên nhất định phải viết cho xong mới ngủ được, mặt dù nằm xuống thì cũng có cả tấn suy nghĩ đập vô mặt chứ cũng chưa ngủ liền được đâu.
Tại vì dạo này cứ hay bị trầm cảm đó, ngày nào cũng nhét cả tấn self help vô đầu, cộng thêm chuyện trước chuyện sau cứ nối đuôi nhau đổ ập vô tấm thân gầy còm này nữa, thực sự là chịu không nổi. May quá, nay viết xong cái này, nhất định mai mình sẽ khác, sẽ dũng cảm đối mặt với cuộc sống :))))
Thôi, vào vấn đề chính, trước hết mình muốn kể về bộ phim mình mới xem (hạ hồi phân giải), kế đó là liên hệ vài chi tiết vào cuộc sống của mình nói chung và những gì mình đang trải qua trong hiện tại. Cuối cùng là hô hào vài câu để có động lực phấn đấu, đi đến tương lai sáng ngời :))). OK, let’s go.
Chuyện là vừa đi xem một bộ phim Việt xong, không biết vũ trụ đã gửi tín hiệu như thế nào, nhưng tự nhiên mình cảm thấy giống như nhất định phải đi xem phim này vậy đó, thế là một thân một mình xách xe đi luôn, xem xong cũng một thân một mình đội cả trời mưa chạy về phòng trọ rồi ngồi gõ gõ nè. Phim cũng không quá xuất sắc, cũng không thực sự là điều mình tìm kiếm trước khi đi xem. Nhưng cuối cùng thì cũng thấm thấm đó, tới mức nôn nóng chạy về mở máy lên viết bài luôn mà. Phim thì toàn bi kịch thôi, khóc lóc, cãi vã, đánh đập, ai mất niềm tin vào cuộc sống xem khéo trầm cảm thật luôn, nhưng mà với đứa như mình thì xem cũng vui, hiểu và rút ra được vài điều cho bản thân. Mình thừa nhận mình không phải một đứa (cái từ mà gọi mấy gã đàn ông để khóc dễ mủi lòng là gì nhỉ, quên mất) nhưng bộ phim cũng đã đủ cảm xúc để để lại vài cái dư chấn trên điện tâm đồ của mình.
Gần đây mình bị ảnh hưởng bởi khá nhiều chuyện, và chúng nó cứ kéo tâm trạng mình đi đâu đâu ấy. Mà đầu tiên phải kể tới vụ chia tay chia chân đã, chắc chắn rùi. Yêu cũng chẳng được lâu lắm, nhưng mà yêu thật lòng thật dạ, nên cảm giác hậu chia tay cảm giác như mình mới bị mất 1 cái gì đó quan trọng. Trong lúc xem phim có vài cái quote cũng hay, nhưng mà mình đang muốn nói về cái câu “ai cũng có lỗi, nhưng ai cũng nghĩ mình là nạn nhân”.
“Không ai đúng
Không ai sai
Người nào cũng có quan điểm góc nhìn riêng
Chỉ là không thông cảm cho nhau và dần rời xa nhau…”
Hổm giờ mình cứ hay trách người kia (trách nhiều thứ lắm nhưng ko có nói với ai đâu), mình biết mình cũng có lỗi nhưng rõ ràng ko đáng để bị người ta đối xử như vậy, nhưng hôm nay xem phim xong mình học được một điều: hay cứ thử nhìn nhận lỗi của bản thân mình trước, và thông cảm cho người kia xem sao. Giờ thì chắc cũng không còn cơ hội nói với nhau mấy lời tử tế nửa rồi, nên xin phép tự biên tự diễn một chút… Thực ra mình tìm kiếm tình yêu, còn người ta tìm kiếm hôn nhân, mục đích ban đầu vốn đã khác nhau rồi nên không đi xa được cũng phải thôi, nhưng lỗi của mình là đã quá trẻ con nè, quá tính toán, quá rụt rè, quá bộc lộ bản thân, cho nên là mấy thứ mình kém cỏi nhất thì cứ phơi ra hết rồi, giả dụ mình đi kiếm chồng chắc mình cũng té thôi. Nhưng mà thực sự thì ban đầu nghĩ là yêu nhau rồi thì không phải giấu diếm gì hết, không phải giả tạo, có thể được là chính mình khi ở bên người mình yêu, cho nên gặp người mình tin tưởng rồi thì cứ tháo vỏ bọc ra thôi. Nay xin chắp tay lạy một cái xin lũi, coi như dứt đoạn dây tơ, tự mình học được một bài học.
Chuyện người cũ đã xong, giờ tới lượt người mới nè, người gì đâu chảnh dễ sợ hà, hỏi gì cũng lơ hết. Nhưng mà đây chính là bài học thứ 2 mình rút ra từ trong phim, con gái nhiều khi nó lạ vậy á, mình không bao dung thì không yêu nổi đâu, từ trong phim ra ngoài đời, nên mình tự dặn bản thân, sau này nhất định phải rộng lượng với tất cả mọi cô gái… Và chuyện gì cổ gây ra cho mình thì cũng đều là bài học cổ muốn dạy cho mình hết.
Cái thứ 3 là gia đình nhỉ, xin lũi vì đã đặt gia đình xuống tận thứ 3. Nhìn thấy cuộc sống bon chen, nhiều bi kịch của những nhân vật trong phim, mình mới nhận ra gia đình mình đang có cuộc sống tốt đẹp như thế nào. Dạo này cứ điên điên khùng khùng bên ít nghĩ về ba mẹ, gia định. Nay xin khẳng định lại, gia đình mình thật đáng quý biết bao, ngày mai sau khi đi làm sẽ gọi về nhà!
Thứ 4, tự nhiên bị mất hứng thú với tất cả mọi thứ luôn, mặc dù muốn làm cái này muốn làm cái kia nhưng cả ngày cứ bơ phờ, nghĩ vẫn vơ rồi chẳng làm được gì hết, cảm giác như dopamine trong người tụt xuống bằng 0 vậy. Mình đã thấy em gái trong phim làm lại cuộc đời như thế nào rồi, nhất định phải trải qua biến cố, mà bộ phim này đúng là biến cố của cuộc đời mình luôn rồi. Thôi lại 1 lần nữa, quyết tâm, mai sẽ khác! mai sẽ đọc sách, mai sẽ viết thêm một bài, mai sẽ chăm chỉ làm việc, mai sẽ lên kế hoạch dài hạn và daily routine. Yay!!!
Cuối cùng đó là cảm giác cô đơn kéo dài, lạ ghê, trước giờ cũng có ai đâu, tự nhiên giờ thấy cô đơn kinh khủng, mặc dù hồi kia cũng vậy nhưng vui vẻ yêu đời tận hưởng cuộc sống biết mấy, tự nhiên giờ cứ muốn yêu và được yêu. Hỏi trên mạng thì nó kêu là vũ trụ nhắc chuyện lấy vợ, tui cũng nôn chứ có phải không nôn đâu @@! Ngẫm lại, ước gì được quay trở về lúc ngây thơ hồn nhiên chưa biết đau khổ vì yêu.
Thôi tóm lại, cuộc đời ném cho mình vài bài test, dạy cho mình vài bài học, cuối cùng người trưởng thành hơn chính là mình, sau chắc sẽ còn nhiều bài test khó hơn, học phí cũng cao hơn từ trường đời, hãy cứ tự tin với kiến thức, bản thân mình hiện tại và bước tiếp đi thôi. Hehe, chào thân ái 02/02/2023