Uncategorized · 20/11/2023 1

Cuộc đời đáng tiếc nhất là bỏ lỡ người mình yêu

Mãi rong đuổi đi tìm mảnh ghép của cuộc đời, nhưng rồi một ngày tình cờ nhất, tôi gặp được em.

Sau quá nhiều thất bại trong tình yêu, tôi chẳng còn nhiều kỳ vọng về một người phụ nữ hoàn hảo cho bản thân mình nữa, tôi nhận ra mọi tiêu chuẩn tôi đặt ra lúc trước sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu chẳng thể bên nhau lâu dài. Đó là thời điểm tôi chấp nhận việc mình sẽ có thể gặp một cô gái nhiều khiếm khuyết nhưng có thể khiến bản thân tôi cảm thấy thoải mái và có thể đi bên nhau trên chặng đường dài.

Từ dạo đó tôi cũng tiếp xúc và xây dựng mối quan hệ với một vài cô gái nhưng tôi nhận ra con tim mình đã không còn cảm giác đập rộn ràng nữa rồi. Tôi biết mình chỉ đang cố gắng tìm kiếm như một hình thức đáp ứng kỳ vọng của bản thân chứ không phải xuất phát từ tình cảm thuần túy.

Và rồi tôi gặp em và đi với em vài lần, chẳng chút suy nghĩ về việc một ngày tôi sẽ yêu em nhiều như thế này. Vốn chỉ là tình cờ có chung sở thích, tôi có vài cơ hội nói chuyện cùng em, không như những cô gái khác, tôi có cảm giác được bộc lộ bản thân khi ở bên em, được làm thứ mình thích cùng người khác, và cũng được cùng thủ thỉ bên nhau ở một nơi lạ lẫm.

Vốn dĩ chẳng có lý do gì để 2 đứa gặp nhau nhiều đến thế, nhưng tôi không hiểu tại sao em luôn xuất hiện ở bên tôi vào những lúc em thấy cô đơn nhất, và dần dần qua những câu chuyện, tôi nhận ra em chính là phần tính cách mà tôi còn thiếu. Tôi thiếu gì ư? Tôi thiếu một người có thể ngồi cạnh tôi mọi lúc, chỉ hai người nhưng vẫn khiến cho tôi cảm thấy thoải mái, có một người để cùng tôi làm những thứ linh tinh, ta có thể khác nhau về sở thích, nhưng sẵn sàng để làm mọi thứ cùng nhau chỉ cần người kia muốn.

Nhưng không chỉ là về những cảm xúc em mang lại cho tôi, có nhiều thứ khiến tôi thực sự tin rằng, em, bằng một cách nào đó, sẽ là định mệnh cuộc đời tôi. Tôi từng kể cho rất nhiều người về việc tôi tình cờ gặp một người ở ngoài công viên, bói cho tôi về những gì tôi sẽ gặp trong tương lai, tôi chưa bao giờ quên được rằng mình sẽ cưới một người ở tuổi 28, hơn nữa còn cho tôi biết người đó ở đâu, tuổi nào, và tôi cũng chưa bao giờ kể với ai về phần phía sau. Thật tình cờ, dù đã gặp qua nhiều cô gái, tôi chưa bao giờ tin những lời đó nhiều như vậy. Điều đó khiến tôi thật băn khoăn, chẳng phải, đó là em sao?

Ngày sinh nhật thứ 26 của tôi, bằng một cách tình cờ nhất, tôi được ở bên em, đó cũng là thời điểm tôi nhận ra rằng thực ra mình đã có tình cảm với em từ cả trước đó rồi. Nhưng thật kì lạ, cũng vào đúng sáng hôm sinh nhật đó, tôi có một giấc mơ, và chính giấc mơ đó cũng kì lạ. Tôi được đánh cầu lông cùng em, rồi bất giác, tôi muốn có cây vợt của em, tôi bắt em hứa là sẽ cho tôi cây vợt nếu không tôi sẽ thả nó ra khỏi cửa sổ chung cư. Nhưng cái kết là em chẳng mảy may cân nhắc về lựa chọn tôi dành cho em, em thà để mất chiếc vợt, còn hơn là để nó thuộc về tôi. Đôi khi người ta chẳng thể nào lý giải về ý nghĩa của một giấc mơ, chỉ là thời điểm đó, tôi bỗng có cảm giác rất lạ về em. Dù chẳng phải người mê tín, nhưng tôi tin việc em xuất hiện trong giấc mơ của tôi, cùng với câu chuyện đó là một thông điệp mà tôi cần để tâm đến.

Và bây giờ thì cuối cùng, tôi đã phần nào hiểu ra ý nghĩa của giấc mơ đó, nó không phải là về em, mà là về việc tôi muốn có thứ không nên có. Tôi biết, em đang tìm hiểu một người khác, và cũng chẳng có vẻ gì là em sẽ từ bỏ người đó cả, em có trong mình nhiều thứ mà những kẻ cô đơn như tôi khao khát. Tôi cũng không dám tự tin là nếu có cơ hội đó thì tôi sẽ có được tình cảm của em. Mỗi người có một cách khác nhau để yêu mà, thầm lặng là sự lựa chọn của tôi. Đâu đó trong tôi luôn muốn có thể dãi bày tất cả mọi tâm tư, tình cảm, tôi muốn em biết tôi đã buồn bã như thế nào những ngày qua bởi vì, khi đối mặt mới một việc quá khó khăn, sự lựa chọn tốt nhất chính là có thể nói ra. Tôi đã nói, nói theo một cách mà

Dù sao thì, câu chuyện của chúng ta cũng chưa đi đủ xa để tôi phải trăn trở về em nhiều ngày tháng, thậm chí em còn chẳng biết gì về nó. Tôi sẽ quên, sẽ kiếm một ai đó mà bấy lâu tôi vẫn luôn kiếm, chỉ là điều tôi nuối tiếc nhất, người đó không phải là em, bất kể đó là ai. Giá như tôi nhận ra tình cảm của mình sớm hơn một chút, thì tôi đã có một cơ hội rồi.

Cuộc đời, đáng tiếc nhất chính là, bỏ lỡ người mình yêu. Nhưng dẫu sao, tôi vẫn tin vào nhân duyên, nếu em đúng là người đó, dù đi con đường nào chúng ta rồi sẽ lại về bên nhau, Còn nếu em chỉ lướt qua đời tôi như một cơn gió, tôi vẫn vui vì đã được gặp được em trước khi đến được với đúng người.