Nhật ký · 22/08/2024 0

Dòng hồi ức #2: Trường tiểu học

Tôi sợ mỗi một ngày tôi còn chưa viết tiếp được series này những ký ức đẹp đẽ mà tôi có sẽ ngày càng mai một, vì vậy, hôm nay một ngày đẹp trời, tôi quyết định ngẫm nghĩ về những năm tháng tiểu học, bắt đầu biết bạn bè, trường lớp, bắt đầu khám phá bản thân và tìm hiểu về thế giới này.

Trường tiểu học Phước Long 1, đó là ngôi trường tôi đã dành năm năm cuộc đời để bắt đầu tìm hiểu những kiến thức đầu tiên về thế giới này (OK tôi nghĩ là có thể bỏ qua trường mẫu giáo để đoạn này hay hơn). Ngày đầu tiên đến với trường tiểu học, bước từ ngoài cổng vào sân trường, như bao người khác tôi cũng hồi hộp, bỡ ngỡ và sợ hãi, tôi mò mẫm nắm lấy bàn tay mẹ tôi ở ngay phía sau nhưng mẹ đẩy tôi đi tới, tôi vẫn cảm nhận được là mẹ đang đi sau cho tới một lúc cảm thấy bất an, tôi mới bất giác quay lại. Lúc đó, mẹ ở tít đằng xa, tôi cảm thấy nỗi sợ đang lôi dòng nước từ khóe mắt tôi ra, tôi chỉ kịp la lên một tiếng, quay người rồi bị cánh tay đằng sau giữ lại. Cô giáo lớp 1 của tôi là cô Luyến, và người giữ tôi lại lúc đó, không ai khác chính là cô, sau đó thì tôi khóc lóc ỉ ôi một lúc rồi không nhớ gì nữa, chỉ nhớ ngày hôm đó bằng cách nào đó tôi ở trong lớp, ổn định chỗ ngồi và rồi cảm thấy thật lạ lẫm với tất cả mọi thứ, bạn bè, lớp học, bàn ghế,…. Cô bắt đầu giới thiệu mọi thứ, những quy tắc trường lớp, và rồi bài học đầu tiên, nói thật thì giờ tôi cũng không thực sự nhớ cô ra sao, nhưng trong ký ức trẻ thơ của tôi thì cô là một người tôi có thể dựa dẫm, mặc dù theo như mấy đứa cùng lớp nói thì chúng nó rất sợ cô.

Năm đó tôi được mẹ cho ở bán trú, nghĩa là trưa tôi sẽ không được về nhà và sẽ phải ở lại để ăn cơm tại trường cùng với những đứa bạn khác. Thật sự thì đã nhiều năm rồi nhưng cảm giác hương vị những bữa cơm đó vẫn thoang thoảng trong đầu mỗi khi tôi nghĩ lại về thời gian đó, tôi vẫn nhớ như in cái món thịt kho cà chua và canh bí đỏ của căn tin, có lẽ cũng không phải vì nó ngon (mặc dù theo tôi nhớ thì nó ngon thật) mà là vì tôi luôn phải xuống căn bếp ngập tràn mùi của món ăn đó. Vì sao tôi lại xuống bếp ư? Tôi nghĩ tôi đã luôn tỏ ra khá đặc biệt từ nhỏ, tôi là luôn là đứa ăn chậm nhất lớp, và hình phạt của việc đó, đúng rồi, là bưng tô xuống bếp ngồi ăn. Tôi không chắc đó có phải hình phạt đối với tất cả những đứa xuống đó không, vì tôi thường được mấy cô cho thêm đồ ăn mỗi khi phải xuống bếp (và đó chắc chắn là hình phạt). Mặc dù tôi khi tôi cũng có những chiến hữu cùng xông pha căn bếp, nhưng lúc nào tôi vẫn là người chiến đấu tới cuối cùng (với tô cơm).

Thời điểm tôi chiến đấu xong với căn bếp thì cũng là lúc phòng ăn trở thành phòng ngủ, bọn tôi phải ngủ trưa sau khi ăn, và điều đó là bắt buộc, có một vài thủ tục mà mỗi đứa phải thực hiện trước khi lên giường ngủ, mà tôi thì thường bỏ qua đoạn đó vì vẫn đang phải ở bếp. Đối với bọn trẻ mà nói thì ngủ trưa cũng như một hình phạt, kha khá thành phần bị phạt bởi vì không chịu ngủ trưa, và cũng không cho đứa khác ngủ luôn, và tụi nó chấp nhận một hình phạt khác thay vì ngủ (cũng là một hình phạt). Tôi thì rất bình thường, trải qua trận chiến với tô cơm thì thấy ngủ cũng là một thứ gì đó rất dễ dàng, dù sao thì đó cũng là số ít lần tôi được ngủ với những đứa con gái khác. Sau khi ngủ dậy thì mỗi đứa được phát một trái chuối (đôi khi và hộp sữa) gọi là bữa ăn xế, nhưng tôi đều biến nó thành bữa chiều hoặc bữa tối bằng cách bỏ cặp mang về nhà.

Xuyên suốt những năm tháng tiểu học (có lẽ là suốt thời đi học luôn) tôi thường cảm thấy khác biệt so với những người khác, có lẽ là vì ngoại hình nhỏ con của mình. Tôi thường tỏ ra là đứa nhỏ con nhất lớp, và cũng học giỏi nữa (không phải khoe khoang gì đâu), khiến tôi được cô giáo và các bạn bè khác đối xử khá đặc biệt. Giáo viên thì luôn cho tôi ngồi bàn đầu, thường kêu tôi phát biểu, và đặc biệt là không bao giờ cho tôi làm cán bộ lớp. Còn bạn bè thì thường nhường tôi trong mấy chuyện ăn uống, vui chơi, bằng chứng là lúc nào tôi cũng được ăn miếng đầu và miếng cuối, còn chơi với bạn bè thì lúc nào cũng được vào đội mạnh hơn (nếu chia phe). Từng có một anh bạn đã hàng ngày đi học sớm đứng chờ tôi trước cổng trường để xách cặp giùm lúc tôi đến trường, và tôi nghĩ anh bạn này thực sự là người tốt.

Cũng có vài lần tôi được bạn bè hối lộ vì học giỏi, tôi từng được vài bạn nữ cho tiền, cho sữa và mua đồ chơi cho để đổi lại việc bày bài trong giờ kiểm tra. Nhưng mà trong giờ kiểm tra thì tôi lại tỏ ra khá ích kỷ vì chỉ bày các bạn 1 ít chứ không bày hết. Giờ nghĩ lại thì thấy có lỗi với các bạn nhiều nhiều luôn.

Hồi đó, quán tạp hóa bên trường cũng là một thứ gì đó cực kì đặc biệt, tôi dành 1 tiếng mỗi sáng trong quán để được mẹ đút xôi, món xôi này tôi từng nhớ nó rất ngon, đó là cái kiểu hương vị mà bạn beết sẽ chẳng bao giờ có một lần nào trong đời được thưởng thức lại nữa, thỉnh thoảng tôi thường dạo tìm những quán xôi cá vào buổi sáng chỉ để tìm kiếm hương vị như thế nhưng chẳng bao giờ thành công. Nhưng đó chưa phải lý do mà tôi xem quán tạp hóa bên trường là thiên đường, thứ đặc biệt nhất ở đây chính là mớ đồ chơi mà mọi thằng học sinh tiểu học đều khao khát, được trình bày trên kệ tủ. Tôi luôn bị thu hút bởi những món đồ chơi đang thịnh hành lúc bấy giờ, mà không có khả năng mua. Một phần vì biết nhà mình nghèo, một phần vì cũng ngại không dám xin mẹ, và dù sao tôi cũng thấy hài lòng với việc đứng hàng giờ đồng hồ trong lúc chờ mẹ đón để ngắm nghía những món đồ chơi, như vậy cũng đủ rồi. Thời gian đó, tôi từng say đắm mấy viên bi, những lá bài magic, những cây kiếm đồ chơi, có lúc thì là yoyo, tia lade, nhưng đặc biệt nhất chắn chắn phải là bộ mô hình siêu thú được treo trên dây ở vị trí cao nhất. Nó đã nằm đó ngày này qua tháng nọ và chưa bao giờ được mua, nhưng nó vẫn thu hút tôi mỗi lần ghé tới.

Việc thiếu thốn đồ chơi (hoặc cũng không thiếu mà bởi vì tôi muốn nhiều thứ mà không mua được) trong quá khứ khiến bây giờ, khi mà đã đi làm và có tiền, tôi muốn thỏa mãn cảm giác được sở hữu những món đồ đó. Thực ra, tôi thường rất cảm ơn cuộc đời vì đã cho tôi cơ hội để thiếu thốn, đầu tiên, nó dạy tôi cách đồng tiền và công sức lao động vận hành như thế nào, để tôi học được cách không phải phung phí quá nhiều tiền vào những ham muốn nhất thời, tới tận bây giờ nó vẫn hoạt động khá tốt. Thứ hai, việc không có những món đồ ao ước đã giúp tôi tự làm ra được nhiều thứ, tôi luôn cảm thấy đầu óc mình thỉnh thoảng có khả năng sáng tạo không thể ngờ, và tôi cũng không thấy rằng có nhiều đứa trẻ cùng lứa có thể làm được điều như vậy. Có lẽ tôi sẽ kể thêm về những công nghệ tôi đã tạo ra ở chương sau vì đó mới là thời kỳ đỉnh cao của tôi.

to be updated